Hãy thử sức để biết khả năng của bản thân
Xin chào các bạn, mình xin có vài dòng tâm sự nói về những việc mình đã trải qua trong cuộc sống.
Thật ra lúc mình đăng kí tham dự event mình nghĩ cũng có thể sắp xếp thời gian để có một bài dự thi thật tốt, tuy nhiên không hiểu sao hôm qua và hôm nay công việc nó lại ồ ạt kéo đến, mình cũng cố gắng thu xếp thời gian để viết bài tuy nhiên không thể trau chuốt được vài viết kĩ lưỡng mong các bạn thông cảm.
Thật ra lúc mình đăng kí tham dự event mình nghĩ cũng có thể sắp xếp thời gian để có một bài dự thi thật tốt, tuy nhiên không hiểu sao hôm qua và hôm nay công việc nó lại ồ ạt kéo đến, mình cũng cố gắng thu xếp thời gian để viết bài tuy nhiên không thể trau chuốt được vài viết kĩ lưỡng mong các bạn thông cảm.
Mình sinh ra trong một gia đình khá giả, mặc dù chưa thể gọi là giàu có nhưng từ bé tới lớn cũng không hề thiếu thốn bất kì cái gì. Tuy nhiên mình lại quá được nuông chiều từ bé. Không chỉ bố mẹ mà hầu hết tất cả người trong họ. Lý do là từ thời cụ mình đến giờ có duy nhất mình là chắt trai, không hiểu vì lý do gì mà cụ có năm người con trai, mỗi người lại đẻ ra rất nhiều con trai (ông mình đẻ ra 4 người con trai bao gồm cả bố mình) nhưng đến đời mình thì chỉ có duy nhất mình là nam. Lẽ ra mọi người nên dạy mình cách để trở thành một người bản lĩnh, tuy nhiên mọi người lại làm theo cách ngược lại, đó là nuông chiều mình quá đà khiến mình mất đi nhiều tự tin trong cuộc sống, cũng may mình không đến nỗi trở nên hư hỏng.
Từ nhỏ tới lớn mọi người đều giúp mình được học trong những môi trường tốt nhất, giúp mình có những kết quả tốt nhất, lúc nào cũng đứng trong top đầu của lớp (tất nhiên là không phải do chính sức mình). Kể cả tới kì thi lên đại học, bố mẹ cũng bảo mình đăng kí nguyện vọng một vào một trường rất danh tiếng. Mình tự hiểu lực học mình tới đâu, mình biết khó mà vào được nhưng cũng bị sắp xếp quen rồi nên cứ nộp đại phiếu đăng kí, rồi thì đến đâu thì đến. Bố mẹ cho mình tới gặp và học tại lớp do các thầy cô sẽ chấm điểm thi dạy để họ biết nét chữ của mình và cũng dạy mình cách đánh dấu bài thi để không bị phát hiện. Trong quá trình học mình cũng chả thấy trình độ lên được bao nhiều. Đến khi thi mình cũng chắc chắn mình trượt tới 99%, ấy thế mà cuối cùng bố mẹ vẫn lo cho đỗ được, thế mới tài.
Mình vào trường rồi lại được bố mẹ lo cho vào lớp chất lượng cao trong trường, lúc đấy cũng chả có định hướng sau này sẽ theo cái ngành gì, cứ nghe theo bố mẹ chọn đại ngành kĩ thuật điện tử, đến bây giờ mình mới thấy tiếc những năm tháng học đại học. Đi học đại học mình cũng chả khá hơn được là bao, toàn đứng bét lớp từ dưới lên. Đã vậy tự nhiên còn ham mê vào mấy trò game online, vào học kì 2 đại học, đã có lần mình trốn học cả hai tháng ngồi lì ngoài quán game, đến nối tự nhiên có đứa bạn ngồi cạnh trong lớp gọi điện tới bảo Đức đây mình còn chả nhớ là ai, cứ trả lời là Đức nào nhỉ, mình không quen ai tên Đức cả, đến lúc nó bảo học cùng lớp đại học mới nhớ ra. Sau đó nó hỏi sao lâu quá không đi học thì mình cũng nói dối là bị ốm nặng. Một hai hôm sau đến lớp, đứa nào trong lớp cũng ngạc nhiên như thấy người ngoài hành tinh xuất hiện vậy. Đi học ít, chả học gì, điểm danh cũng thiếu thế mà mình vẫn qua các môn đều đều. Để ở lại lớp thì mỗi kì điểm phẩy trung bình các môn phải trên 6.5, kiến thức mình chắc đứng bét lớp, thế mà người khác ra đi, riêng mình vẫn được bố mẹ lo cho ở lại. Bạn bè xung quanh nó cũng hiểu và bàn tán về gia đình mình khiến mình cũng cảm thấy tự ti, trong lớp hầu như chỉ nói chuyện một chút với vài đứa còn đâu không hề quan hệ với ai nữa cả.
Mình cứ sống vật vờ mãi như vậy đến tận năm thứ 4 đại học, mình tình cơ quen một người bạn gái (và giờ đã là vợ mình). Sau một thời gian quen biết, không hiểu lấy can đảm ở đâu (mình quen được nuông chiều nên nhút nhát lắm), mình đã kể cho cô ấy về những tâm sự của mình. Và được cô ấy động viên, an ủi rất nhiều lắm và lần đầu tiên trong đời mình bớt tự ti và cảm thấy mình cần phải cố gắng hơn trong cuộc sống. Mình thử bắt đầu ngồi tập trung hơn vào việc học hành, và nhờ sự động viên của cô ấy, từ một thằng không biết gì, mình nhận được một suất học bổng của lớp ngay trong học kì thứ 2 của năm 4 đại học (thật ra cũng không có gì ghê gớm, lớp mình là lớp chât lượng cao nên có nhiều suất học bổng hơn lớp thường. Lớp thường chỉ có 3 đứa đứng đầu lớp và phải trên 7 phẩy trung bình tất cả các môn mới được học bổng, còn lớp mình được tận 15 suất học bổng, cứ tình từ cao xuống thấp miễn trên 7 phẩy là được).
Nhiều đứa bạn bè cũng phải ngạc nhiên về mình. Lần đầu tiên mình cảm thấy hạnh phúc khi làm được một điều như vậy. Càng hạnh phúc hơn khi tìm được một người bạn gái tốt như vậy vì mình hiểu rõ rằng cô ấy cảm thông và yêu thương mình thật lòng, chứ không phải vì gia đình của mình (trước đó mình không kể gì về gia đình cả). Mình bị bệnh viêm xoang mãn tính, bạn gái mình cũng chạy đôn chạy đáo tìm mọi cách để chữa cho mình, từ sử dụng thuốc tây, châm cứu đến những phương thuốc đông y, thuốc dân gian như uống nước của lá mặt trời và vài loại lá khác (mình cũng quên tên rồi), rồi tự học cách bấm huyệt mũi để hi vọng giúp mình mau lành bệnh hơn (lúc đấy vẫn chưa hề biết gì về gia đình mình). Sau này có lần mình bị tai nạn phải nằm viện hơn 1 tuần, cô ấy cũng vào chăm sóc mình tận tình (lúc này cô ấy mới biết về gia đình mình). Chăm sóc mình cả ngày mệt đến nỗi có một đêm, có một ông đến trông con vừa mổ đang nàm chung phòng với mình ngủ ngáy rất to, đến nỗi các y tá trực đêm ở trong phòng trực cách đấy hai phòng (và đang đóng cửa) cũng nghe thấy tiếng ngáy của ông ý và còn phải chạy sang yêu cầu ông ý ngáy nhỏ thôi, thế mà bạn gái mình chăm mình mệt đến nối ngủ mê mệt chả biết gì cả.
Các bạn đang đọc bài viết được viết bởi thành viên của VinaMos tham gia event My Journey, mọi ý kiến đánh giá, nhận xét, thảo luận về chặng đường của Đình Thuật, các bạn vui lòng comment dưới đây, các comment mang tính tiêu cực, phản cảm đối với bài viết sẽ bị xóa và ban IP vĩnh viễn, mong rằng bài viết sẽ có ích cho bạn hoặc đơn giản khiến bạn đồng cảm với tác giả, chúc các bạn có một ngày làm việc hiệu quả !
Còn rất nhiều điều khác nữa nhưng mình có thể đảm bảo rằng trên đời này chả có mấy ai được như cô ấy. Mình cũng xác định là sẽ ở bên cô ấy trọn đời nên càng thêm quyết tâm để cố gắng vượt lên chính mình, cố gắng đứng vững trong cuộc sống. Đến khi tốt nghiệp đại học thì mình cũng đạt được cái bằng khá và có thêm chữ chất lượng cao trong bằng (phần lớn vẫn là nhờ ơn bố mẹ vì giúp mình trong tận bốn năm đầu được trên 6.5, chứ bốn năm đầu mà kết quả kém quá thì 2 năm cuối có cố đến đâu cũng chả vớt lên được). Tuy nhiên do không học kĩ càng trong những năm đầu nên phần kiến thức nền tảng của mình rất kém, những kiến thức có được hiện tại hầu như cũng chỉ là học vẹt chứ không phải là hiểu rõ hoàn toàn. Mình quyết định dành ra một năm để đọc lại và trau dồi những kiến thức chuyên ngành, đồng thời học thêm cao học để củng cố kiến thức. Nhờ sự động viên của cô ấy (giờ đã là vợ mình ) mà mình đã cố gắng và đứng trong top đầu cao học bằng chính khả năng của mình chứ không phải nhờ sự trợ giúp của người khác. Điều đó cũng làm mình tin tưởng hơn vào khả năng của mình, trước đây mình cứ nghĩ mình là một đứa vô dụng chỉ biết ăn bám, nhưng giờ đây mình đã tin rằng, chỉ cần có cố gắng thì mình có thể sẽ thành công trong cuộc sống.
Sau khi học xong thì mình cũng đi làm, cũng tìm được một công việc ổn định. Công việc cũng do bố mẹ tìm cho nhưng thôi, ở thời buổi này tìm được việc là tốt rồi, chả dại gì mà không nhờ bố mẹ trong vấn đề này cả. Do mình cũng có cố gắng nên mình cũng thích nghi với công việc khá nhanh và làm việc cũng khá tốt. Vợ mình thích kinh doanh nên mình và vợ có xin bố mẹ tài trợ ít vốn và hợp tác cùng vài người bạn để mở cửa hàng bán giày và quần áo. Lúc đầu mình cũng không rành về quảng cáo lắm nhưng sau đó mình thấy mấy người bạn lập web và fan page để giới thiệu sản phẩm với người tiêu dùng, mà lượng hàng bán được từ việc tiếp thị online này có khi còn lớn hơn cả lượng hàng bán ngoài. Thế là mình cũng mày mò tìm hiểu về các cách quảng cáo trên internet sao cho có nhiều người mua nhất. Sau khi tìm hiểu thì mình cũng tình cờ biết về những cách kiếm tiền trên mạng như PTC, affiliate và mình cũng muốn tham gia những hình thức đó để kiếm thêm thu nhập.
Những kiểu như PTC và gõ Captcha thì mình nhận thấy không phải là con đường có thể phát triển tốt vì mất quá nhiều thời gian và công sức trong khi lợi nhuận lại rất thấp và có khả năng bị lừa đảo cao. Còn affiliate là một hình thức an toàn, mặc dù sẽ rất khó khăn khi khởi đầu nhưng nếu có niềm tin và cố gắng thì mình sẽ làm được. Thế là mình cũng bắt đầu nghiên cứu về affiliate và tìm ra trang http://vinamos.vn. Mình nhận thấy những gì anh Khanh viết rất hữu ích cho những người mới bắt đầu như mình, và nghe nói anh Khanh có mở nhóm để hướng dẫn những người mới như mình tham gia Affiliate nên mình rất muốn tham gia để học hỏi mở mang thêm kiến thức. Thật là may mắn khi mình lại được chọn để viết bài dự thi event My Journey đợt 3, tuy nhiên cũng không thể ngờ là mình lại được giao khá nhiều việc nên không thể viết được một bài dự thi hoàn chỉnh. Nếu có chỗ nào sơ suất rất mong các bạn thông cảm.
Làm những điều bạn thích tôi đảm bảo bạn không thể nghèo.
Đăng nhận xét